SaLon C12

Hắn thường xuyên ở trong đầu thoáng hiện một ít chi tiết, để mà bình phán Kim Tại Trung người này đối ảnh hưởng của mình. Tỷ như Kim Tại Trung thích thức ăn cay, thích uống rượu đỏ còn hơn đồ uống khác, thích quần áo thoải mái; cậu thích nếm thử sự vật mới mẻ bất đồng, sẽ mua một ít tác phẩm nghệ thuật người khác không dám chọn hoặc là đồ dùng hàng ngày, sẽ mặc quần áo mà người khác không dám mặc, Trịnh Duẫn Hạo đã nhìn thấy quá Kim Tại Trung mặc một bộ áo ngủ tơ tằm trắng thêu hoa hướng dương vàng; cậu bề ngoài mị hoặc nội tâm thẳng thắn, thái độ làm việc đối đãi cẩn thận tỉ mỉ, có mình kiên trì, thế nhưng lúc gặp phải bất đồng cũng có thể im lặng kiên trì lắng nghe người khác ý kiến; còn có cậu hôn người thời điểm thích trước tiên khẽ chạm môi của đối phương, chậm rãi nghiền nát, sau đó đột nhiên chui vào khoang miệng đối phương, dùng độ mạnh sâu nhất muốn đi tìm kiếm cuồng nhiệt, Trịnh Duẫn Hạo vĩnh viễn nhớ kỹ bọn họ lần đầu tiên hôn môi, hầu như nhiệt lực ngập đầu. Người nọ thật giống như con báo dã tính, cường hãn mê người, có thể đem ánh mắt người khác giam chặt, sau đó hấp thụ linh hồn đối phương, thẳng đến kinh giác tình thế biến đổi, đã vùi sâu trong đó vô pháp tự kềm chế.

Có một buổi tối Trịnh Duẫn Hạo bồi một vị giáo sư học viện nghệ thuật uống rượu, hắn bình thường đều kiềm chế chính mình, nhưng hôm đó hắn đột nhiên muốn say một hồi. Đợi được đêm khuya trở lại nhà nằm trên ghế sa lon, nhớ tới lễ kỷ niệm ngày ấy sau hắn cùng với Kim Tại Trung cũng là uống nhiều rồi ngồi ở chỗ này nói chuyện, không khỏi nở nụ cười, sau đó từ từ dùng lòng bàn tay đắp lại cặp mắt của mình, nỉ non thở nhẹ, “Kim Tại Trung…”

 

Hắn rốt cuộc biết thích một người, nguyên lai là như vậy.

 

Cuộc sống như thế duy trì liên tục đến tuần lễ thứ ba, Trịnh Duẫn Hạo không muốn tái chịu loại dằn vặt khó nhịn này, Vì vậy lúc đang do dự bấm điện thoại của thư ký, “Giúp ta đặt vé máy bay.”

 

Sau đó lại gọi đường dây riêng cho Kevin “Tới phòng làm việc của ta, có chuyện muốn ngươi làm.” Mà ngày thứ hai buổi tối, Kim Tại Trung ở trung tâm giao lưu nghệ thuật giao tham gia tiệc rượu, bất quá cậu cầm một ly rượu đỏ thì đường nhìn xa xa rời khỏi mọi người. Gần đây trạng thái cũng không được tốt lắm, khi rảnh rỗi thì sẽ nghĩ tới Trịnh Duẫn Hạo, thời gian với không gian cách trở lại ngăn không được tưởng niệm điên cuồng đột kích. Màn đêm buông xuống, cậu luôn có thể nghĩ đến khuôn mặt anh tuấn đối phương, thân hình cao ngất và hành động mạnh mẽ, lúc cậu chăm chú tập trung cứng rắn sườn mặt bên luôn luôn sẽ tiết lộ ra sự dẻo dai không dễ dàng thỏa hiệp, sẽ không tự chủ hé miệng, đồng thời sẽ hiện rõ đường cong hình dáng thân thể cường tráng, tản ra nam tính tinh khiết gợi cảm.

 

Ngay lúc cậu không biết lần thứ mấy trong nội tâm phác họa người nam nhân kia, ánh mắt lại bị tthân ảnh xuất chúng tiền phương vững vàng khóa lại, nhất thời chợt khiếp sợ cậu chỉ có thể mắt không chớp nhìn chằm chằm nam nhân kia tư thế oai hùng bộc phát, thẳng đến đối phương hướng cậu chậm rãi tới gần sau đó cố chấp kéo cổ tay của cậu, đưa cậu ra phòng nghỉ khách quý.

 

Cửa bị đóng, Trịnh Duẫn Hạo đi thẳng vào vấn đề, “Vì sao lâu như vậy vẫn không có liên hệ ta?”

 

Kim Tại Trung cắn cắn môi dưới trả lời, “Ta nói rồi chúng ta đều cần thời gian đi định nghĩa đoạn này quan hệ.”

 

Trịnh Duẫn Hạo có chút tức giận, “Sở dĩ ngươi liền chơi trò mất tích?” Nếu như ba tuần lễ, di động Kim Tại Trung có thể gọi thông, hắn đại khái cũng sẽ không kích động đến trực tiếp tới Pháp bức người.

 

Kim Tại Trung có chút nhụt chí, “Ta chỉ không muốn ảnh hưởng phán đoán của ngươi, ta không hy vọng ngươi bởi vì đoán sai làm quan hệ giữa chúng ta tăng thêm trở ngại không cần thiết.”

 

“Ngươi thấy ta như vậy? Ta sẽ dễ dàng như vậy bị sai lệch, hay là ngươi cho rằng ta ngay cả điểm năng lực phán đoán này cũng không có.”

 

Kim Tại Trung hé miệng không nói lời nào.

 

Trịnh Duẫn Hạo đi tới, nhìn chằm chằm ánh mắt của Kim Tại Trung, “Ta lần này tới chỉ là muốn nói cho ngươi biết ta kết luận.”

 

Kim Tại Trung mạnh giương mắt nhìn về phía Trịnh Duẫn Hạo, trong ánh mắt có hoảng sợ và phòng bị. Thấy ánh mắt như thế, Trịnh Duẫn Hạo bắt đầu đau lòng với tự trách, biểu hiện trước đây của hắn nên có nhiều không tốt mới có thể làm cho Kim Tại Trung lộ ra vẻ mặt như vậy, “Chúng ta cùng một chỗ đi.”

 

Kim Tại Trung nghe xong ngược lại mê mang, “Ngươi… Xác định?” Ba tuần lễ trước, người đàn ông này còn không phân rõ sự khác nhau hấp dẫn với tình yêu, hiện tại đột nhiên chạy tới nói với cậu những lời này, cậu không có cách nào lập tức tin tưởng.

 

Trịnh Duẫn Hạo thở dài, “Nếu không ta tại sao phải ngồi hơn mười tiếng máy bay, chỉ là vì đến cùng ngươi nói một câu nói này.”

 

“Có lẽ là ngươi nhất thời mê hoặc.”

 

Bình luận về bài viết này